Ngày ngắn lại đêm dài ra từ bữa
Gió sang mùa cho nắng rớt mong manh
Ngồi đếm lại thưa dần người trang lứa
Ai nằm đâu xin cứ ngủ an lành
Đã cầm sẵn trong tay mình chiếc vé
Buồn hay vui cũng đã trót lên đường
Tàu lãng mạn có nụ cười, giọt lệ
Có âu lo no đói xếp đầy rương
Kê vai gánh mớ xà bần nhún nhảy
Quảy hai đầu bi - lạc lắc lư đưa
Thấy lấp ló bên kia bờ sương khói
Ngất ngư thuyền bát nhã vượt sông mưa
Trời đất biết có một dây cháy chậm
Hay là đây trái phá đợi châm ngòi
Rất nao núng khi tới bờ tiệm cận
Nên vô cùng suy sụp trước gương soi
Nên thao thức trước điều không chờ đợi
Khi tàn phai bén gót bóng theo hình
Trần gian hẹp, thiên đường xa vời vợi
Gió đông đùa xao xác cõi vô minh....
N.N