Một thời... mẹ hát ru con
gió mùa đông bắc thổi mòn vách tre
cuộn trong chăn ấm nằm nghe
câu thương đứt ruột câu se thắt lòng
Một thời... đêm trắng đèn chong
cơn đau khuya khoắt giữa vòng tay ai
mắt sâu nối những đêm dài
chắt chiu tình mẹ tương lai đợi chờ
*
* *
Một ngày... nôi trẻ chỏng chơ
mái tranh giặc đốt xác xơ ruộng vườn
đạn bom cày xới quê hương
quân thù gieo rắc đau thương ngút ngàn
Sạm đen màu lũy tre làng
sông quê loang lổ máu tràn nhói đau
thịt xương vùi lấp rừng sâu
miếng cơm trộn nước mắt trào xót xa
Vì dân vì nước vì nhà
cùng con chiến đấu trẻ già lập công
câu ca xưa vẫn ấm nồng
thành lời hiệu triệu núi sông diệt thù
Đất này nhớ mãi lời ru
tình yêu Tổ quốc có từ ngàn năm
Hồng Đào hóa rượu hờn căm
chưa mưa đã thấm hóa mầm sắt son
Một thời mẹ của riêng con
một đời mẹ của nước non quê mình
trong tăm tối lóe bình minh
trong nguy khó chuyện tử sinh không màng
Người là Bà Mẹ Quảng Nam
Người là Bà Mẹ Việt Nam anh hùng
Người bất tử Người kiên trung
Người rực sáng đến vô cùng trong ta
*
* *
Người ta chân ruộng bước ra
siêu nhiên kỳ vĩ thăng hoa đất trời
mắt huyền thoại chứa ngàn khơi
lòng thơm cổ tích viết lời nước non
Ngày xưa lặng lẽ tiễn con
ba lô bạc nắng áo mòn đêm sâu
dứt từng khúc ruột quặn đau
lệ rơi hóa giọt đàn bầu nhớ thương
Một thời đêm phủ quê hương
trái tim thắp lửa mở đường quân đi
chợt khuya nghe gió thầm thì
ngỡ chồng con nói điều gì... thực mơ?
Hồn thương khuất ánh trăng mờ
lại về bên Mẹ nhang thờ thắp chung
vòng tay nồng ấm kiên trung
nỗi đau trầm tụ cháy bùng niềm tin
Chiều nay Mẹ dõi mắt nhìn
đẹp thay Tổ quốc mấy nghìn năm qua
hồn thơ Nam quốc sơn hà
lắng trong mạch đất chan hòa biển khơi...
N.B.H