Không phải mùa thu
Chẳng có mùa thu nào đã về đây đâu
Chỉ có những cơn mưa đến rồi đi bất chợt
Em tự huyễn hoặc lòng trong từng câu hát
Để thấy mình đang xanh
Không có mùa thu không có em không có anh
Khoảng trời nhà em vẫn bốn mùa đầy gió
Góc sân nhà em bốn mùa hoa vẫn nở
Chỉ tự nhiên thôi mà
Em chỉ tự dối mình trong những câu thơ
Như đứa trẻ con thích chơi trò công chúa
Khoác những chiếc áo hoa để tự thấy mình rực rỡ...
Nên gió có sắt se lòng cũng đâu phải tại mùa thu!
Q.N
Dưới chân trời tím rụng
Dẹp hết vào xó xỉnh không tên những nỗi niềm mốc meo han gỉ
Vênh bộ mặt kẻ chiến thắng nhìn cuộc đời
Rồi giật mình tự hỏi
Có gì vui?
Từ lâu lắm không còn được nghe tiếng hát của con tim mình
Những lời vu vơ khe khẽ
Những dìu dặt đắm say những thét gào cuồng nộ
Và cả điệu buồn rền rỉ bolero
Chỉ có một vùng tối không màu hun hút gió
Nỗi câm lặng hoang tàn thăm thẳm vực sâu
Nhiều lúc cố tô vẽ lên bầu trời của mình những gam màu rực rỡ
Xanh đỏ tím vàng cầu vồng sau mưa
Như cô gái lỡ thì cũng học đòi môi hồng má đỏ
Để ngả nghiêng cười
Có phải mình đâu?
Đi dưới chân trời tím rụng
Làm sao không tưởng tiếc những thời xanh
Q.N