Một ngày nọ có người đàn bà
Đến với ta bằng cả đại ngàn và những đám cháy rừng
Dịu dàng em như xanh lá non
Cuồng nhiệt em là quầng lửa đỏ
Giữa hai bờ xanh em ta là cơn thác lũ
Ta là dã thú
Ta là hươu sao
Ta rong chơi bên triền lũng sâu
Gặm nhấm tình nhau trong động ngầm cổ tích
Ôi đôi môi em!
Uống trọn một đời không đã khát
Và đôi mắt em
Vẫn dại khờ như một triệu năm xưa
Một triệu năm trời đất đã già nua
Chỉ còn ta và em trẻ lại
Đốt đời nhau bằng nồng nàn lửa cháy
Rồi tươi xanh hơn cả đại ngàn
Giữa bãi bờ em lóng lánh mưa xuân
Ta làm trường giang chảy xiết
Cùng hẹn nhau sau một lần hủy diệt
Giữa luân hồi ta lại khai sinh
P.V.M