Cái tôi còn
là đôi bàn tay
đầy nắng
đầy gió
đầy cơn giông ran rát
thốc buốt
hơi ấm phía đầu non
mỏi mòn con mắt
mặc chiều rơi
tận cuối chiều rơi...
không ai giống nhau từ sự lặng im
nên nỗi buồn cũng vậy
từng giọt
từng giọt miên man
vị ngọt bỗng cay
vị mặn trở thành đắng chát
vị cuộc đời như thể giấc mơ xa...
cái tôi còn
là sự lặng im không muốn giống ai
nên cứ thế vuốt ve tận hưởng
dẫu trời đất có rú gầm rách toạc
thì sự lặng im của tôi
ví như một mảng rêu buồn...
M.T.V