Mơ những cơn gió
Mùa xuân đi qua
Tôi mơ những cơn gió
Trường kỳ những cuộc ly tán
Và đơn độc
Sum họp là trở về
Những cũ kỹ mòn sáo
Gió
Không tĩnh lặng không ngừng nghỉ không trơ lỳ
Gió
Sự chuyển động bất khuất của sáng tạo
Từ những ngọn núi cao đổ xuống
Từ những vực thẳm lại tung lên
Từ bia mộ gào thét
Từ những trang giấy trắng
Lật tung chữ nghĩa
Từ những cơn mơ màng
Nhảy múa động cỡn
Từ những gương mặt đẹp
Đầy son phấn và nhựa
Giễu nhại về cái đẹp
Trên những con đường mùa xuân
Trong các hố rác rưởi
Tan tác hoa cúc và hoa hồng
Lay ơn và vạn thọ
Gió ghì siết miên man
Và hất tung lên trời
Rác rưởi
Bài ca đã hết thời
Những cánh hoa mềm yếu rũ rượi
Ôi
Những dòng sông trên đường đời
Vượt qua bao ghềnh thác
Những dòng sông bị ứ đọng
Rác rều gỗ mục và cát
Những dòng sông chết
Từ tự thể của những giấc mơ
Nghèo nàn
Bây giờ lại mơ
Những cơn gió trái trời lang bạt
Những cơn gió đã chết hụt nhiều lần
Những cơn gió không tự khởi nguyên
Những cơn gió ám
Trườn qua những vực thẳm
Trường kỳ những cuộc ly tán
Và đơn độc.
H.M.T
Hoạn lộ
Có hay không con đường dẫn về nhà
Cô độc
Cỏ dại trắng vài đóa hoa
Bạn bè chừ xa
Anh đi thiên lộ
Đất lộ
Những con chữ dường lạnh lẽo
Những đám mây dường hư không
Sao những năm trước không cho anh một hoạn lộ
Để anh kiểm chứng cuộc sống kiểm chứng cái chết
Sao hạnh phúc núi sững
Trở thành vực sâu
Sao không dành lại những năm sau
Lúc anh già yếu
Khi con cái đã lên chức, cháu nội cháu ngoại hàng đống
Cho anh nguồn vui về sự bận rộn
Những cơn bão không định trước
Trút xuống tấm thân của anh tràn trề sức lực
Những lưỡi dao sắc nhọn kinh khiếp
Chọc vào xương sườn
Không còn con đường cho anh lên núi cao
Những giấc mơ về cây xanh và ánh mặt trời
Rực rỡ sớm mai, cánh chim đại bàng
Sự thanh thoát của con suối
Tiếng gọi quê nhà sen hồng tháng năm cúc vàng tháng bảy
Tiếng kẹt cửa thấp thoáng bóng gầy áo nâu ánh chớp
Cơn giông mùa hè ngọn bút chì vẽ hàng cau
Có hay không con đường dẫn về nhà
Hoạn lộ
Những con chữ
Ai treo hình chữ thập
Dấu cộng sau khi bị trừ đi khát vọng
H.M.T