Người không biết nhớ
(Viết ở Bệnh viện Tâm thần)
Ánh mắt ấy như dán vào khoảng không
Gió không lay
Bóng không động
Dán như dán tấm biển hiệu vào đoạn đời
Nghe đến lụy phiền
Em nhìn đâu mà xa ngái
Ánh mắt ấy
Không nhớ về quá khứ
Chẳng buồn đến tương lai
Chỉ còn nụ cười hồn nhiên lạ lẫm
Và thanh xuân hóa kiếp cánh chuồn chuồn
Tôi đóng đinh ánh mắt
Là lúc yêu rẽ máu bờ môi
Là lúc say xé áo bọc đường về
Thảng thốt nhìn em hai phía
Ánh mắt ấy giam căn phòng chật
Tôi nhốt tôi vào mảng trời buồn thiu
Em nhốt em guộc vai tóc rối
Em trôi về đâu mai tôi chẳng biết
Tôi trôi về đâu em biết không
Em - điên một cô gái
Tôi lê lếch trong tôi
thằng ngơ ngơ
ngắc ngứ...
P.T.D
Vết cứa
Bên kia bức tường nhà có tiếng thủy tinh vỡ
tôi bật dậy
nỗi nhớ không tròn
có thể là vết cứa vào hư không
những vết cứa mông muội vào dòng chảy
những mảnh thủy tinh ngổn ngang cắc cớ
Hình như những vết
hằn trong ngóc ngách lang thang hư thực
những đường dốc đồi cũ
những sương mù lạnh buốt
hay những phố vắng mặt câm
những vết nhăn phận người
sâu trong ký ức lẫm tiếng mưa rơi
những cuộc tình muôn màu muôn vẻ
còn giọt nước mắt khô
hình như suốt đời em không trở lại
những cổ chai đã gãy
khi đã đủ hâm nóng những chiếc lưỡi trên bàn
những khuôn mặt thân quen bè bạn
những lệch lệch xiêu xiêu đổ vỡ
những rong chơi bát ngát vô thường
Bên kia bức tường có tiếng thủy tinh
vỡ tôi
trong không gian tối của căn phòng
tôi muốn ru tôi thêm tròn giấc
nhưng vệt sáng thủy tinh
đã cứa vào tay
P.T.D