Không đề về hoa xấu hổ
Em chọn cuối bãi đầu ghềnh
Mép vườn góc sân
Nơi hẻo lánh khuất lấp không loài hoa nào muốn mọc
Em thầm lặng cho ra lá xanh
Những chùm mi long lanh hoang dại
Những cánh gai nhỏ xíu lơ ngơ cứ nhòe vào cỏ
Niềm kiêu hãnh tội nghiệp của em
Không đủ sức làm đau một cánh bướm
Những đóa hoa xinh nở ra dưới ánh mặt trời
Chơm chớp giọt sương đêm
Sắc màu không rực rỡ
Hương thơm là hơi thở ban mai
Chỉ những ai đến với em bằng tấm lòng
Mới nhận ra em
Giữa muôn ngàn loài hoa quyến rũ
Suốt đời em trinh nguyên
Làm sao em xấu hổ
Ai khẽ chạm vào cũng khép hết làn mi?
N.K.H
Góc khuất trái tim anh
Anh đọc được rằng mênh mông ba ngàn thế giới
Số thiên hà bằng số hạt cát các đại dương
Anh đọc được rằng cuộc sống rất vô thường
Có đến bảy nguyên nhân để vũ trụ này hủy diệt
Anh ngẫm ra rằng có bao nhiêu điều mình chưa biết
Có thể trong con người mình cũng tồn tại vô số các thiên hà
Mỗi tế bào biết đâu chừng là một bao la vũ trụ
Mỗi mạch máu giấu bao điều bí ẩn
Trăm, triệu hay ngàn thế giới cộng sinh trong mỗi hạt cơ bản thịt da?
Nhưng máu chảy về tim thì anh biết
Bông hoa nở rồi tàn anh cũng biết luôn
Góc khuất trái tim anh mang những nỗi buồn
Cũng là một thế giới riêng, có thể...
Anh cũng biết trong mỗi giây mình hít thở
Là nhận vào và cho ra bao thế giới căng tràn
Thân phận con người mong manh trong cõi hỗn mang
Nhưng mỗi phút giây vẫn có bao điều kỳ diệu
Nên hãy cứ ngây thơ thôi em ạ
Nụ cười em neo góc khuất trái tim anh
Ba, hay bảy tỷ năm, hay ngày mai tận thế
Mọi vũ trụ trong anh đều quay về hướng hố-đen-em...
N.K.H