Về sông ngồi nhặt lông cò
Bến quê hốt tiếng kêu đò... mà thương
Rừng chiều đậu lũ chim muông
Trăng vàng phơi dọi cuối đường mây bay
Mai sương cỏ ngậm một ngày
Mờ trông bóng đổ đầy tay khóc cười
Về đồng níu dựng cành rơi
Phong phanh nghe gió hát lời cổ nhân
Cũng xênh xang cũng phong trần
Cũng điêu linh luống nợ nần... cũng cay!
Đò chừ bến lở cồn lay
Nương nhành lau trắng cái ngày biệt quê
Đò đưa... tự cõi đi về
Tiếng ai xưa xót lặng nghe buốt lòng
Cửa sông lở một khúc vòng
Cửa hồn lỡ một đợi mong chín chiều
Tôi về cóp nhặt thương yêu
Lưng chừng nghe lắng đọng phiêu diêu... buồn!
N.H.T