một ngày thu ngày xưa
giữa trời mù
phiêu bạt
thông ngó những ngọn lay
gọi tôi về Đà Lạt
ở dốc núi những ngày
những ngày mưa điên hát
phố mờ mây mắt say
mưa buồn hàng trĩu hạt
lội đường hoa mơ lối
ngõ ấm nào chiều thưa
một mình niềm tràn nỗi
nhớ mấy nhớ không vừa
con đồi mưa đơn côi
thương bóng người khách lạnh
đèn vàng hoang chưa ấm
sương khói sương ngăn đầy
trăng hồ đục như mây
soi tàn hồn không thấu
rượu hồ hắt trong khuya
một trời khuya như máu
rồi giã biệt những ngày
trong trời mù
phiêu bạt
thông ló ngàn ngón tay
vẫy tôi về xứ khác...
Q.S
|