Điệu bolero cũ càng vẫn chưa dứt đa mang
Anh rót tiếng guitar đổ tràn cơn khát
Lặn vào anh những nỗi niềm dao cắt
Lặn vào đêm, trăng chênh chếch thượng tuần
Cứa vào thẳm sâu những nhịp phách rưng rưng
Anh lớ ngớ nhận ra mình hoài thai dĩ vãng
Ngỡ sóng mơn man không phủ dụ đôi bờ chai sạn
Sạt lở đến tận cùng anh hoang hóa đời anh
Đã từng nhận ra tình yêu là sợi gió mong manh
Đã từng biết khổ đau, đã từng rơi nước mắt
Nhưng không nghĩ em lại buông anh
chỉ trong khoảnh khắc
Hụt hẫng dưới chân mình chới với bám vào đâu
Rồi mai này mình sẽ vắng nhau
Cái tựa vào vai anh, em tựa vào người khác
Thoáng nghĩ thôi đã nghe lòng bỏng rát
Buồn đến xanh xao vẫn chưa hết đợi chờ
Hình như em lại về...
nhưng đó chỉ là mơ!...
N.C